Vì Lam Lăng Nhi vồ hụt nên cứ thế cắm đầu lao xuống cầu thang.
Rõ ràng là lỗi của cô ta, thế mà lại còn đi trách người khác?
Lam Lăng Nhi còn hung hăng nói: "Anh lần này không thể bỏ qua như vậy được, em suýt chút nữa bị cô ta hại chết. Lòng dạ của cô ta quá là ác độc!"
"Đủ rồi!" Mặc Ngự Thiên khiển trách: "Ngoài việc gây chuyện ra, em còn làm được cái gì nữa? Lần này rõ ràng là em tự rơi xuống, còn định đổ là do Cảnh Hi làm?"
Lam Lăng Nhi chẳng những không được an ủi lại còn bị mắng. Thấy anh trai nhà mình bênh Cảnh Hi, cô ta càng tủi thân.
"Hu hu... Anh, anh thật bất công! Vì một người ngoài mà mắng em! Em có phải là em gái của anh không?"
Mặc Ngự Thiên vẫn luôn nuông chiều cô ta nên mới tạo nên tính cách ngang ngược này. Hiện giờ, thấy biểu hiện của cô ta, hắn càng thất vọng: "Lăng Nhi, anh nói cho em biết, nếu em còn làm xằng làm bậy nữa, anh lập tức đưa em về nước E."