Cô mở cuộn giấy ra, thấy bên trong viết một câu:
"Bên trong chiếc bình trống này là nỗi nhớ của anh về em, giống như không khí, không nhìn được không sờ được, nhưng lúc nào cũng tồn tại."
Hứa Hi Ngôn cầm chiếc bình trong tay, không nhịn được khẽ cong khoé miệng. Từng tia ngọt ngào lãng mạn cùng cảm động quanh quẩn vương vấn trong lòng cô.
Hoắc Vân Thâm tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị tất cả mọi thứ, cuối cùng là vì câu nói này sao?
Trời ạ, Uyển Đậu rướn cổ lên nhìn, suýt nữa thì bị đống thức ăn cho chó của ông chủ làm nghẹn họng, ngọt ngào quá rồi đấy?
Muốn làm người ta ngọt chết sao?
Xin hỏi ông chủ bọn họ còn có thể lãng mạn hơn nữa không?
Sau giờ nghỉ, trang điểm xong, Hứa Hi Ngôn và Hứa Tâm Nhu thoắt một cái biến thành hai thiên kim tiểu thư quần áo lụa là, đầu cài trâm ngọc, bước chân lả lướt.
Bọn họ giống hệt với mỹ nhân thời cổ đại bước ra từ trong tranh.