"Ôi, xin lỗi, đồ uống hết rồi, để tôi đi đặt tiếp, chờ một lát sẽ mang đến ngay!"
Mậu Linh nói xin lỗi, sau đó chạy đi.
Uyển Đậu trừng mắt một cái, trong lòng rất không phục, lẩm bẩm: "Ai thèm cà phê chứ? Có vài người cứ cố ý khiến người ta ghét bỏ!"
Nhìn qua cả đoàn phim, từ phóng viên truyền thông đến cô lao công và nhân viên đều đã có cà phê và bánh ngọt trong tay, duy chỉ có Hứa Hi Ngôn là không có.
Chẳng phải quá coi thường rồi sao!
"Chỉ là một ly cà phê mà thôi, muốn uống thì lát nữa chị mời."
Hứa Hi Ngôn động viên Uyển Đậu. Sau này sẽ còn gặp nhiều tình huống như vậy, không cần so đo chút chuyện nhỏ này.
Uyển Đậu còn trẻ tuổi, nhanh mồm nhanh miệng, lần đầu vào đoàn phim, rất nhiều chuyện đều không vừa mắt, không nhịn được mà phản đối: "Không phải em muốn uống cà phê, là em không ưa. Chỉ vì cô ta là nữ chính, nên tất cả mọi người đều phải vây quanh cô ta sao?"