"Papi, ba phải cẩn thận một chút đấy nhé, đừng để chú khác cướp mommy đi đó nha!"
"Sẽ không đâu!"
Hoắc Vân Thâm nói như vậy rồi đứng dậy xoa đầu Anh Bảo nói: "Con gái ngoan từ từ ăn nhé, ba đi xem thử ai đến tìm mommy của con."
Anh vừa tới phòng khác thì đã thấy Hứa Hi Ngôn ôm một bó hoa loa kèn xinh đẹp thật to quay trở vào.
Anh có thể nhận ra người phụ nữ của mình nhận được hoa nên tâm trạng rất vui, khóe môi cong cong, đuôi mắt chân mày cũng hiện rõ lên ý cười. Lúc cô nhìn thấy Hoắc Vân Thâm thì ngại ngùng nói một câu: "Anh cũng thật là, mới sáng sớm đã đặt hoa cho người mang đến tặng em, hoa trong vườn nhà mình nở đã rất đẹp rồi mà,"
"..." Chỉ một câu nói khiến mặt Hoắc Vân Thâm đen kịt.
Hôm nay không phải là ngày lễ gì nên anh sẽ không cho người mang hoa đến tặng cho vợ. Vậy thì bó hoa kia là do ai tặng?
Hoắc Vân Thâm không nói gì cả, trực tiếp ôm lấy bó hoa trong lòng Hứa Hi Ngôn, tìm trong bó hoa thì thấy một tấm thiệp nhỏ có ghi: