Tiết Nhã Đình ngẩng đầu nhìn về phía An Tiễn Minh, trong ánh mắt đầy sự quan tâm.
Nhưng chuyện cô càng tò mò hơn là, nguyên nhân anh ta xuất hiện ở đây hôm nay là gì?
Đây là chỗ phụ nữ sinh con, phá thai, kế hoạch sinh đẻ.
Một giây kế tiếp, An Tiễn Minh không còn để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, trực tiếp vươn tay ra ôm chặt lấy Tiết Nhã Đình.
Anh ta ôm chặt như muốn dung nhập cô vào trong xương cốt mình, tựa như sợ chỉ cần buông nhẹ một cái thì cô sẽ bay mất.
Tiết Nhã Đình đột nhiên bị An Tiễn Minh ôm, không thể chịu được sức lực này, bị siết đến khó thở.
"Chú út... này..."
Ở trong lòng An Tiễn Minh, cô cố gắng ngẩng đầu lên, tuy không thấy rõ mặt anh ta, nhưng lại cảm giác được có chất lỏng mặn chát ẩm ướt rơi xuống gò má mình.
Chú út khóc rồi sao, chú bị sao vậy?
"Thật xin lỗi Đình Đình, thật xin lỗi... Chú thật xin lỗi cháu... Chú không phải người, chú là cầm thú... chú đã làm tổn thương cháu..."