Hứa Hi Ngôn hơi kích động, tựa như lập tức có thể tìm được anh chị em của mình vậy.
Thế nhưng giây tiếp theo, câu trả lời của Hứa Tấn Sơn khiến cô thực sự muốn giết người.
"Lúc ấy sinh ra trước một bé trai, có người ra giá cao để mua đứa bé, tôi đã bán nó lấy một trăm ngàn. Việc này mẹ cô không biết..."
Như vậy là Hứa Hi Ngôn còn một người anh ruột nữa?
Nhưng con m* nó, Hứa Tấn Sơn thật không phải con người!
Vì một trăm ngàn lại đem bán anh cô đi?
Con! M*! Nó!
"Con m* ông, sao ông không chết đi cơ chứ!!!"
Nếu như không hận đến thấu xương, Hứa Hi Ngôn cũng sẽ không nói tục như vậy.
Hứa Hi Ngôn hận đến nỗi trực tiếp đạp Hứa Tấn Sơn một cú. Cơ thể Hứa Tấn Sơn bay đập vào tường, miệng phun ra máu tươi.
Lúc này, Hứa Hi Ngôn trừng mắt, hai mắt đỏ lên, hung hăng nói: "Nói! Ông bán anh tôi cho ai?"