"Anh không thích! Về sau cấm em dùng cái kiểu tạm biệt này với cái tên họ Mặc kia, mà với mấy tên đàn ông khác cũng không được."
Hoắc Vân Thâm ra lệnh, bàn tay khoác trên eo cô càng siết chặt hơn.
Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Hứa Hi Ngôn nhón chân, hôn nhẹ lên khuôn mặt anh một cái: "Vâng vâng, em biết rồi!"
"Tốt nhất là em cách xa cái tên kia ra một chút! Không được đến gần!"
Anh lại tiếp tục đưa ra yêu cầu.
"Chồng ơi, có phải anh hơi nhạy cảm quá rồi không? Em chỉ coi anh ta là bạn bình thường thôi mà!"
"Như vậy cũng không được!"
Hứa Hi Ngôn bị ánh mắt sắc như dao của anh trừng một cái, lập tức hiền dịu nghe lời: "Được được được, em nghe lời anh!"
Hai người tiến vào cửa chính, mở cửa chuẩn bị vào nhà.
Lúc Hứa Hi Ngôn định sờ công tắc đèn, cô lại nhịn không được mà chọc ghẹo một câu: "Chồng ơi, em phát hiện anh càng ngày càng bá đạo đấy."