Hoắc Vân Thâm nheo mắt, nắm chặt tay lại theo bản năng, ánh mắt căm thù càng lúc càng lạnh lùng, cả người trông tựa như đang muốn giết ai đó.
Hai người đàn ông tiến vào trạng thái đối đầu nhau. Cơ thể của cả hai đều cao lớn vạm vỡ, nhưng Hoắc Vân Thâm lại cao hơn Mặc Ngự Thiên một chút. Về khí thế thì có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, không thể phân cao thấp.
Trong lòng bọn họ đều có một loại cảm giác mãnh liệt, đó là người đang đứng đối diện mình chính là đối thủ lớn nhất.
Mặc Ngự Thiên nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thâm, trong đầu là những hình ảnh em trai bị chết thảm, và cả chân phải đã bị Zeus phế đi của hắn.
Nếu Hoắc Vân thâm trước mặt hắn đây chính là Zeus, vậy hắn thật sự rất muốn dồn anh vào chỗ chết để báo thù cho em trai và giải mối hận trong lòng mình.
Hoắc Vân Thâm càng nhìn Mặc Ngự Thiên càng thấy ánh mắt của hắn hơi quen, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh trận chiến với Hắc Vực vào sáu bảy năm trước.