"Chính anh đã biến tôi thành kẻ bại liệt, sống năm năm như địa ngục."
"Cũng chính anh đã không niệm tình thân, tranh chức đoạt quyền trong lúc nhà họ Hoắc gặp nguy nan."
"Còn cả Anh Bảo con gái tôi, người đứng sau kẻ bắt cóc con bé cũng chính là anh, là anh suýt chút nữa đã hại chết con gái tôi!"
"Hoắc Cảnh Đường, anh căn bản không xứng làm người nhà họ Hoắc, loại người nham hiểm xảo trá như anh chỉ đáng xuống địa ngục!"
Gần đây cấp dưới của Hoắc Vân Thâm đã tra được vài manh mối, theo đó vụ tai nạn xe cộ năm năm trước không tránh khỏi liên quan với Hoắc Cảnh Đường, chuyện xảy ra với Anh Bảo trước kia cũng vậy.
Món nợ này hôm nay phải tính bằng hết!
Hoắc Vân Thâm lại đạp một cú nặng nề lên bụng anh ta, Hoắc Cảnh Đường đau đến mức toàn thân co rút, gân xanh nổi lên.
Lại một cú đá nữa đạp mạnh vào giữa hai đùi anh ta, một tiếng "rắc" vang lên, Hoắc Cảnh Đường tru lên như heo bị cắt tiết.
Dập trứng rồi... đau quá đi...