"Sh…"
Hoắc Vân Thâm không kịp đề phòng, bị cắn một cái, anh đau đến mức phải hít khí lạnh.
"Này, em định mưu sát chồng đấy à?"
Anh xoay người, ép cô nằm xuống dưới thân mình một lần nữa.
Hứa Hi Ngôn nằm ngửa, nhìn đôi môi đầy đặn sắc nét của anh đã rỉ máu, máu bắt đầu nhuộm đỏ cả đôi môi, nhìn qua lại càng mê hoặc hơn.
Đôi mắt hoa đào của anh mênh mông, ánh mắt lại lạnh lẽo đến xương tủy.
"Em xin lỗi, có đau không?"
"Câu này phải để anh hỏi em mới đúng."
Người đàn ông không trả lời, mà anh dùng một cách thức cực đoan, bất ngờ khiến cô không đề phòng kịp mà hung hăng chiếm giữ cô.
"A… Đau đau đau…"
Hoắc Vân Thâm thật sự càng lúc càng xấu xa, điên cuồng khiến người khác phải run rẩy, khí thế của anh vượt qua sự tưởng tượng của cô.
Hứa Hi Ngôn đau đến mức sắp khóc luôn rồi, cô bị anh giày vò cả buổi sáng, thân thể sắp không chịu được nữa.