"Em muốn ăn cơm cà ri anh nấu." Hứa Hi Ngôn trả lời.
"Được, anh làm cho em ăn."
Hoắc Vân Thâm hôn lên trán cô một cái, sâu thẳm trong ánh mắt đều tràn đầy sự cưng chiều không thể che giấu được.
Nhìn thấy cảnh hai người trước mặt thân mật với nhau, cả người Sở Vũ Hách càng thêm khó chịu, trong lòng như bị bắn đến hơn ti tỉ lần.
Trước đây Hứa Tâm Nhu luôn nghi ngờ người đàn ông sau lưng Hứa Hi Ngôn là Hoắc Vân Thâm, chỉ có hắn ta ngu xuẩn nên mới không tin. Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, Hoắc Vân Thâm thật sự là... người đàn ông của Hứa Hi Ngôn.
Không, đã gọi là chồng luôn rồi.
Người phụ nữ từng bị hắn ta vứt bỏ xem thường không đáng giá một đồng, bây giờ lại trở thành vật trân bảo được người đàn ông khác nâng niu trong lòng bàn tay.
Sở Vũ Hách bây giờ mới phát hiện bản thân mình ngu xuẩn đến nhường nào, hơn cả sự ngu xuẩn đó chính là sự sợ hãi và hoảng hốt.
Đáng sợ, quá đáng sợ!