"Vậy phải xem biểu hiện của em như thế nào, với tính tình của em bây giờ thì còn cách tiêu chuẩn bạn gái của anh mấy vạn dặm."
Đã được cho cơ hội, Hoắc Tam Nghiên vui mừng muốn chết, thề thốt sắt son: "Anh nói đi, làm bạn gái của anh có tiêu chuẩn như thế nào? Chỉ cần anh nói, em có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì."
Diệp Tầm nhìn lướt qua căn phòng lộn xộn như bãi chiến trường, nói: "Đầu tiên, cô ấy nhất định phải quét dọn nhà cửa sạch sẽ."
"So easy!"
Hoắc Tam Nghiên buông anh ta ra, bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn dẹp.
Còn về Hứa Hi Ngôn, sau khi đưa Anh Bảo đi, cô bảo con bé gõ cửa, còn mình thì trở về nhà 102.
Bên ngoài có người gõ cửa, Hoắc Vân Thâm đứng dậy từ trên sofa: "Xin lỗi, anh đi mở cửa đã."
Ngoài cửa xuất hiện cô bé đáng yêu, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, tươi cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ: "Hello, papi!"
"Cục cưng, con về rồi đấy à?"