Hoắc Vân Thâm nhìn cô ngây ngốc, mãi đến lúc Hứa Hi Ngôn tiến đến gõ cửa sổ xe, anh mới hồi phục tinh thần lại: "Em thay quần áo đấy à?"
"Ừ, trông thế nào? Có đẹp không?"
Hoắc Vân Thâm nuốt nước miếng nói: "Đẹp thì có đẹp, nhưng mà… em không lạnh à?"
Thật ra điều anh muốn nói là, có phải cổ áo hơi thấp quá không?
Khuôn ngực đầy đặn phía trước trông cực kỳ sinh động, liếc mắt một cái là có thể nhìn được khe ngực sâu, quyền lợi này để ở nhà một mình anh nhìn là được rồi, sao anh có thể để cô dễ dàng ăn mặc như vậy ra ngoài cho người đàn ông khác nhìn chứ?
"Không lạnh, để trông xứng đôi với anh, có lạnh chút cũng không sao cả."
Hứa Hi Ngôn nhún vai, cười xán lạn.