Hoắc Tam Nghiên không những không nghe theo, ngược lại còn ôm cánh tay anh ta chặt hơn: "Ấy ấy ấy, đừng có keo kiệt vậy mà! Người ta chỉ dựa chút xíu thôi! Nếu không phải anh thì người khác có cho tôi cũng không thèm dựa đâu!"
"…"
Nghe giống như chuyện được Hoắc Tam Nghiên dựa vào người là một vinh dự vô cùng lớn lao vậy. Làm con gái mà không biết xấu hổ đến mức này, quả thật là chẳng có một ai.
Diệp Tầm lắc mãi không ra nên cũng đành chết lặng dưới độ lì lợm bám dính của cô, thôi thì tùy cô vậy.
"Anh thừa nhận đi! Anh đã yêu tôi đến không thể kiềm chế nữa rồi đúng không?"
Hoắc Tam Nghiên biết Diệp Tầm là loại người khẩu thị tâm phi, chắc chắn là trong lòng đã thích cô lắm rồi nhưng ngoài mặt cứ vờ ngại ngùng.
Diệp Tầm: "…"
Cô nàng này tự sướng đến nỗi hoang tưởng rồi hả?
Anh ta không thể nào hình dung được cảm xúc của mình là thế nào nữa rồi.