Anh ta nhìn gương mặt ửng hồng đầy quyến rũ của cô ấy, cánh môi đỏ rực như đang dụ người đến hái.
Hầu kết của An Tiễn Minh khẽ di chuyển lên xuống, trong lòng giống như có một con mãnh thú đang giãy giụa muốn thoát khỏi lồng giam.
Biết rõ là không nên, nhưng anh ta vẫn muốn có được cô ấy.
"Nóng, khó chịu quá…."
Không biết Tiết Nhã Đình đã tỉnh lại tự lúc nào, giọng nói như con mèo nhỏ, hơn nữa còn mơ màng gọi tên anh ta.
Cô không biết đối phương có phải là An Tiễn Minh hay không, nhưng trong tiềm thức của cô chỉ nghĩ đến người đó.
Anh ta là một người rất quan trọng trong cuộc đời cô, chỉ cần cô có chuyện đều sẽ đi tìm anh ta như một bản năng.
Nhìn cháu gái đang khó chịu, trái tim của An Tiễn Minh như thắt lại.
"Đình Đình, chú nên làm sao với cháu bây giờ?"
An Tiễn Minh do dự chần chừ, lòng vẫn còn đang đấu tranh rất mãnh liệt.
Nhưng đến cuối cùng, anh ta vẫn thất bại với chính bản thân mình.