"Bốp!"
Hứa Tâm Nhu tự dưng bị ăn một cái tát, bất ngờ đến nỗi ngây cả người. Cô ta giật mình nhìn sang cha mình.
Từ nhỏ đến lớn, cha cô ta vẫn luôn cưng chiều cô ta, chưa bao giờ nỡ động đến cô ta dù chỉ một ngón tay. Thế mà hiện tại, ông ấy lại đánh cô ta.
Hai mắt Hứa Tâm Nhu đẫm lệ, vốn dĩ đã cảm thấy tủi thân lắm rồi, hiện tại lại càng tủi thân hơn nữa: "Ba, sao ba lại đánh con?"
Hứa Tấn Sơn vừa đau lòng vừa tức giận: "Được rồi, đừng làm loạn thêm nữa! Con nhìn lại mình xem dáng vẻ của mình bây giờ có ra gì không? Có còn là con gái của Hứa Tấn Sơn này không? Không phải chỉ là một đứa con thôi à? Không phải chỉ là tử cung thôi à? Có gì để mà khóc? Con gái của Hứa Tấn Sơn trở nên nhu nhược như vậy từ khi nào?"
"Ba…"
Hứa Tâm Nhu càng khóc nhiều hơn, cô ta bị cha ruột của mình ghét rồi.
"Nói cho cùng thì tất cả đều là báo ứng!"