Nếu như anh không đoán nhầm thì người khiến Hứa Hi Ngôn đau lòng lo lắng chắc chắn là người mẹ không coi ai ra gì của anh.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán được có lẽ mẹ anh đã nói với cô mấy lời đại loại như nhà họ Hoắc sẽ đòi lại quyền nuôi dưỡng con.
Sao mẹ anh có thể nói những lời như thế chứ?
Cho dù Anh Bảo có là máu mủ của nhà họ Hoắc thì bọn họ cũng không thể cưỡng ép chia cắt hai mẹ con cô được.
"Cảnh Hi, có phải mẹ anh là tìm em nói gì rồi không?"
Hứa Hi Ngôn không lên tiếng, chỉ âm thầm rơi nước mắt, đồng thời gật đầu.
Hoắc Vân Thâm không hi vọng mẹ của mình ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, anh lại gần nói: "Cảnh Hi, bất luận mẹ anh đã nói gì, em cũng đừng để trong lòng. Nếu như mẹ nói những lời như đòi quyền giám hộ con thì em cũng đừng sợ hãi, anh sẽ không để bất kỳ ai chia cắt em và Anh Bảo đâu."
"Anh nói thật không? Nếu mẹ anh thật sự kiện để đòi con bé thì em phải làm sao?"