Vào giờ phút này không kịp hoan hô chúc mừng, bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó là cứu con gái anh.
Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, kẻ nào dám hại con gái mình sẽ phải bị chém thành trăm ngàn mảnh, thịt nát xương tan.
Lúc này, cả người Hoắc Vân Thâm đầy sát khí tối tăm.
Anh chẳng những có súng mà hơn nữa kỹ thuật bắn súng của anh cũng cực chuẩn.
Động tác anh cầm súng giết người hung ác, tàn bạo đến cực điểm.
Ở khoảng cách xa như vậy, anh có thể ngắm trúng huyệt Thái dương của đối phương, ra tay hoàn thành chính xác.
"Anh Đào…"
Đi tới bên bờ biển, Hoắc Vân Thâm vội vàng cắt đứt sợi dây, mở miệng bao tải ra.
Miệng bao tải vừa mở ra, bên trong là một hình ảnh thảm thương:
Anh Bảo nằm ở trong đám đá vụn đang hôn mê bất tỉnh, vết thương trên trán còn đang rỉ máu, trên đầu và cả người đều bị máu tươi nhuộm đỏ đến mức không nhìn thấy rõ hình dạng nữa.
"Anh Đào!"