Bành Tư Thành nghiêng người xuống muốn hôn Kỳ Lệ Á.
Nhưng đáng tiếc là ông ta đã quên mất rằng có một thứ tình cảm tên là vật đổi sao dời.
Kỳ Lệ Á không muốn bị ông ta chạm vào, cô giãy giụa kịch liệt muốn thoát khỏi ông ta: "Buông tôi ra, Bành Tư Thành! Chúng ta đã không thể tiếp tục rồi, tôi sẽ không ngốc nghếch cho anh cơ hội làm tổn thương tôi lần nữa đâu, anh buông tôi ra."
"Lệ Á, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi."
Bành Tư Thành nói xin lỗi rồi lại tìm môi cô, muốn hôn cô lần nữa.
"Bành Tư Thành, anh điên rồi!"
Mùi rượu phả ra nồng nặc, Kỳ Lệ Á cố gắng nghiêng đầu tránh đi, dùng tay đập ông ta nhưng Bành Tư Thành lại ép cô lên cửa, động tác càng lúc càng suồng sã.
Phản kháng của Kỳ Lệ Á càng gợi lên ham muốn chinh phục ở sâu trong lòng ông ta. Men rượu lại càng làm ông ta thêm kích động, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên cổ cô.
"Buông tôi ra... Cứu tôi với.... Cứu tôi với."
Kỳ Lệ Á cực kỳ hoảng sợ, dốc sức kêu cứu mạng.