Nụ hôn của cô rất đơn thuần, chỉ đơn giản là cọ xát nhẹ nhàng lên môi của anh mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh rồi nói: "Anh Hoắc, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì em sẽ vẫn ở bên cạnh anh."
"Cảm ơn em, Cảnh Hi. Cảm ơn em đã cổ vũ anh."
Hoắc Vân Thâm cảm động vì cô tin tưởng và ủng hộ mình vô điều kiện, cuộc đời này có thể tìm được một người yêu tri kỷ như vậy đúng là sống không uổng phí.
Hứa hi Ngôn hôn được nam thần, vô cùng hài lòng buông anh ra, muốn đứng lên khỏi người anh nhưng lại bị ai đó siết chặt hai bên hông, dùng sức giữ cô lại.
Lần này tư thế của hai người vô cùng thân mật, gần càng thêm gần, cảm giác cực kỳ mập mờ.
Hoắc Vân Thâm đỡ lấy sau lưng cô, ánh mắt nhìn xuống nói: "Cảnh Hi, vừa rồi em cổ vũ anh vẫn chưa đủ, anh cần em cổ vũ thêm nữa, càng nhiều càng tốt."
Ý muốn của anh rất dễ hiểu, nói rõ hơn là cần một nụ hôn nồng nhiệt.