"Anh chơi bằng nick nữ sao, anh có biết xấu hổ hay không?"
Diệp Tầm khinh bỉ nói một câu, cứ như chỉ có nói vậy mới cứu vãn được tôn nghiêm phái nam của anh ta.
"Người ta chơi nick nữ thì sao? Em còn chơi cả nick của nam mà? Hơn nữa, hình như hồi nãy anh còn gửi cầu hôn cho Vân Khinh? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả?"
Hứa Hi Ngôn mím môi nén cười.
"Anh..."
Diệp Tầm hộc máu, cảm giác như bị ăn một cái tát vào mặt, hơi mơ hồ.
Nếu nói người ta chơi nick nữ không biết xấu hổ, vậy anh ta đi cầu hôn đàn ông thì vẻ vang lắm sao?
Diệp Tầm "anh… anh" cả nửa ngày, không nói ra được nguyên do, cuối cùng cả giận nói: "M* nó, ông đây đếch thèm chơi nữa, không bao giờ chơi cái trò chết tiệt này nữa, chẳng có gì hay ho cả."
"Xin anh đấy, đừng có văng tục trước mặt trẻ con có được không? Anh không chơi thì gỡ nó đi là được."