Mấy lời này vừa thốt ra, gương mặt Hoắc Vân Thâm đỏ hồng, anh không nói thêm gì, lập tức mở miệng nuốt nhanh cơm và thức ăn trên thìa.
"Khụ, khụ, khụ..."
Ăn quá nhanh kết quả bị nghẹn, anh ho khan không ngừng.
"Đừng ăn nhanh như vậy! Anh xem kìa, nghẹn rồi đấy!"
Hứa Hi Ngôn vỗ lưng giúp anh thuận khí, còn cho anh uống một ngụm nước.
"Ngại quá."
Hoắc Vân Thâm thấy mình thất thố nên xin lỗi, nhưng nếu không phải vì câu đút cho anh bằng miệng của cô, anh cũng đâu sặc như vậy chứ.
Haizz, cô gái này, cuối cùng vẫn dễ dàng hại anh mất khống chế.
Hứa Hi Ngôn không kìm được phụt cười một tiếng, cô phát hiện da mặt của Hoắc Vân Thâm cực kỳ mỏng, dáng vẻ xấu hổ của anh chàng này thật đáng yêu quá đi!
Trái ngược hẳn với mình, có phải mình đã thiếu dè dặt quá không?
Nào có chút dáng vẻ thục nữ gì?