Hoắc Cảnh Đường chợt dừng lại, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm, anh ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn có phần lôi thôi lếch thếch, tinh thần cũng không được tốt lắm, nhưng trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm kia lại lóe lên ánh sáng sắc bén khác thường.
Ánh mắt này làm người ta thấy chột dạ.
Hoắc Cảnh Đường cố trấn tĩnh, mỉm cười giải thích: "À, anh cũng đang muốn nói với em về chuyện này đây! Đại hội cổ đông ngày mai sẽ quyết định chọn ra Tổng Giám đốc mới."
Hoắc Vân Thâm đã sớm đoán được chuyện này từ trước, nhưng anh chưa từng nghĩ tới hôm nay mình sẽ nghe Hoắc Cảnh Đường trực tiếp nói ra.
Trong mắt anh thoáng hiện ra sự đau lòng không dễ nhận ra, hỏi: "Anh muốn Giải trí Vân Hải sao?"
Chuyện đã đến nước này, Hoắc Cảnh Đường không tiếp tục che giấu dã tâm của mình nữa, anh ta cong môi cười và nói: "Không sai, anh vốn chính là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc, chuyện kế thừa Vân Hải và Hoắc thị là hoàn toàn chính đáng."