Hứa Hi Ngôn ngồi xổm trước mặt ông ta, cười hỏi: "Đau không? Lão già khốn kiếp! Tốt xấu gì thì ông cũng đã nuôi dưỡng tôi, tôi cũng không thể để ông chịu thiệt. Năm đó ông đá gãy hai cái xương sườn của tôi, bây giờ tôi đạp ông gãy bốn cái, báo hiếu ông gấp đôi đấy nhé."
Hứa Hi Ngôn lại nắm tay thành quyền, Hứa Tấn Sơn ôm mặt cầu xin: "Ngôn Ngôn… Đừng đánh nữa…"
Ông ta đã bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, xương sườn gãy rồi, đau đến nỗi không thể động đậy, nếu mà cứ đánh nữa thì chắc không còn cái mạng già này nữa.
"Bảo tôi đừng đánh nữa sao? Năm xưa tôi cầu xin ông đừng đánh nữa ông có dừng tay không?
"À, ông vẫn còn một chiêu rất lợi hại, tôi vẫn còn nhớ đây!
"Chỉ cần tôi xin tha thì ông liền túm lấy tóc của tôi rồi đập đầu tôi vào tường.
"Bây giờ tôi biểu diễn cho ông xem nhé, ông cũng thử một lần đi, thật sự rất kích thích đấy!"
Hứa Hi Ngôn nói xong thì túm lấy tóc rồi đập mạnh cái đầu heo của ông ta vào tường.