Hứa Hi Ngôn vẫn còn khoảng hai ba mét cuối cùng là có thể thành công, cô không chú ý đến một điểm sáng hồng ngoại đã rơi lên người cô.
Hoắc Vân Thâm đã nhìn thấy, trong nháy mắt trông thấy điểm đỏ tập trung lên người cô, trái tim anh lập tức siết chặt.
Nguy hiểm!
Não bộ Hoắc Vân Thâm bị khủng hoảng hoàn toàn. Dưới tình thế kích thích này, anh chỉ một lòng muốn cứu cô. Hai chân anh phối hợp với hai tay, bỗng nhiên dùng sức cố gắng đứng dậy phi người lao về phía cô.
"Cảnh Hi, cẩn thận!"
Hứa Hi Ngôn còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Hoắc Vân Thâm bổ nhào lên.
Cả ba người Hứa Hi Ngôn, vị quân nhân kia, và Hoắc Vân Thâm đều bị té ngã trên đất.
Bên tai vang lên hai tiếng súng "pằng pằng", Hứa Hi Ngôn quay đầu lại nhìn, đạn vừa vặn bắn trúng Hoắc Vân Thâm, một phát vào bắp chân bên trái của anh, một phát ở sau lưng anh.
Trái tim Hứa Hi Ngôn lập tức bị siết chặt, kinh hoàng kêu lên: "Anh Hoắc!"