Hứa Hi Ngôn lùi người lại, cười khanh khách nói: "Anh đã biết chưa?"
??
Biết cái gì?
Anh không biết cái gì cả!
Mặc dù Hoắc Vân Thâm không nghe được những gì cô nói, nhưng nếu cô đã nói rồi, anh không muốn để cho cô thất vọng, cho nên chỉ có thể tiếp tục gật đầu: "Ừ."
Hứa Hi Ngôn tưởng là anh đã hiểu. Thật ra, cô không cố ý nói thẳng mà định dùng các cử chỉ thân thiết để nói cho anh biết.
Cô đã có một giấc mộng rất lãng mạn ngọt ngào, cô mơ thấy mình và Hoắc Vân Thâm đang ngồi cùng nhau trên bờ biển ngắm những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.
Gió trên bờ biển thổi nhè nhẹ như đang vuốt ve lên gương mặt bọn cô. Cô tựa đầu lên vai anh. nghịch ngợm chớp chớp mắt rồi dùng hàng lông mi cong dài của mình cọ nhẹ trên mặt anh.
Vừa lúc cô bảo anh nhắm mắt lại là để âm thầm đến gần, một lần nữa dùng lông mi cọ nhẹ lên gò má anh.