Ba người bọn họ đều rời khỏi Mặc Hương Cư, đi đến vườn bên ngoài. Ở đây không có ai, cực kỳ yên lặng, rất thích hợp để nói chuyện.
Thật ra, Hoặc Vân Thâm cực kỳ lo lắng, ngẩng đầu hỏi cô: "Cảnh Hi, rốt cuộc ông nội tôi thế nào rồi? Em mau nói thật cho chúng tôi biết đi."
Hứa Hi Ngôn cau mày, ra vẻ lo lắng phiền muộn, nói: "Anh Hoắc, Tổng Giám đốc Hoắc, thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Năm nay tuổi của ông ấy đã cao, bệnh cũ tái phát, khó có thể trị tận gốc được. Lần này bệnh tình rất phức tạp, lại khá nghiêm trọng, chỉ sợ có uống thuốc hay châm cứu cũng vô dụng."
"…" Nghe Hứa Hi Ngôn nói như vậy, Hoắc Vân Thâm chỉ mệt mỏi hạ tay xuống.
Anh không muốn tin tưởng sự thật là ông nội của anh đã tận số rồi, nhưng mà kết quả chẩn đoán bệnh của Hứa Hi Ngôn và giáo sư Tần lại giống y hệt nhau. Cả Đông y và Tây y đều không thể chữa được bệnh của ông ấy sao?