Chiếc xe RV dừng trước mặt, Dịch Tiêu mở cửa xe cho cô, Hứa Hi Ngôn nâng váy bước lên xe.
Cô bước vào trong xe, lúc đứng trước mặt Hoắc Vân Thâm, trong mắt anh lộ rõ sự kinh ngạc.
Hứa Hi Ngôn hôm nay và Hứa Hi Ngôn giản dị hàng ngày dường như là hai người khác nhau hoàn toàn.
Cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, vẻ thuần khiết lay động lòng người, khuôn mặt sáng như ngọc, rặng lông mày như tạc, thần sắc như làn nước mùa thu. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, mỗi một cử chỉ đều nhẹ nhàng như gió xuân dập dờn, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Thoáng chốc, Hoắc Vân Thâm nhìn đến ngây người.
Nhìn Hứa Hi Ngôn xinh đẹp thoát tục, không nhiễm khói lửa trần gian, trong đầu Hoắc Vân Thâm không ngờ lại tưởng tượng đến cảnh mình sẽ bước tới trước, ép cô xuống sofa, bàn tay to lớn mạnh mẽ xé rách chiếc váy trắng của cô, cuồng nhiệt yêu cô một phen...
Thật đáng sợ, anh nghĩ trong lòng anh chắc chắn đang có một con ma quỷ.