"Trở về là tốt rồi." Hoắc Tuân kéo tay Hoắc Vân Thâm, ánh mắt tha thiết hỏi: "Cháu nhanh nói cho ông nội biết, cháu thấy cô Tiết kia thế nào?"
Ông nội hỏi thăm chuyện anh và Tiết Nhã Đình gặp mặt, nhưng thật ra anh căn bản còn chưa đi gặp Tiết Nhã Đình chứ đừng nói tới việc tiếp xúc.
"Ông nội, thật ra cháu không..."
Anh còn chưa kịp nói mình không thích Tiết Nhã Đình, ông cụ hình như đã có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng của anh, lập tức ngắt lời: "Vân Thâm à, ông nội sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa, khụ khụ... Nếu như ông nội đi rồi, điều duy nhất ông không yên tâm chính là cháu đấy!"
"Ông nội, ông chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi, ông đừng nói những lời không may mắn như vậy."
Hoắc Vân Thâm thật lòng hiếu thảo với Hoắc Tuân, hi vọng ông có thể sống lâu, cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông.
Vì để thể hiện mình "không sống được bao lâu" một cách chân thật hơn, ông cụ bèn lấy cái khăn từ dưới gối ra, che miệng ho một hồi.