Trên thực tế, hiểu biết của Hứa Hi Ngôn đối với Hoắc Vân Thâm có thể nói là cực ít. Ít ra, Hoắc Vân Thâm mà bây giờ cô thấy chỉ là một dáng vẻ trong cuộc sống của anh mà thôi.
"Anh Hoắc?"
Hứa Hi Ngôn đi đến trước mặt anh, tự nhiên ngồi xuống sofa bên cạnh anh.
Hoắc Vân Thâm thoáng ngẩng đầu, tia sáng chiếu rọi trên ngũ quan của anh, phác họa lên một tầng ánh sáng nhu hòa trên gương mặt ấy. Giờ đây, anh đã khôi phục lại nét quen thuộc bình thường.
"Cảnh Hi, em vẫn ổn chứ?"
Sau khi Hoắc Vân Thâm nhìn thấy Hứa Hi Ngôn, thấy cô trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, cả người đầy tinh thần thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, sát khí trên người cũng thu lại.
Ban nãy anh vừa nhận một cuộc điện thoại cấp dưới gọi tới, nói cho anh biết chân tướng sự việc đã điều tra rõ. Nội dung cuộc điện thoại đã khiến anh không kìm được tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.