Hoắc Vân Thâm không khỏi chửi thầm. Cái tên Đường Diệc Sâm này cùng con trai đi gặp mặt Anh Đào Bảo Bảo không đưa anh theo thì thôi đi.
Bây giờ còn đi chơi cùng với cô gái của anh. Không nghĩ cách viện cớ mời anh đi, còn vênh váo như thế, đúng thật là muốn ăn đấm mà?
Hoắc Vân Thâm mang tâm trạng muốn tuyệt giao tình nghĩa với Đường Diệc Sâm, cầm điện thoại và ví tiền vội vã ra ngoài.
Cánh cổng vừa mở, anh suýt thì bị dọa cho chết ngất. Bên ngoài cửa có một người đen như mực đang đứng, mang theo quả đầu bốc cháy, tro đen đầy mặt. Ai vậy trời?
Giả ma giữa ban ngày ban mặt, muốn hù chết người ta à!
Hoắc Tam Nghiên kịp thời chặn xe lăn của Hoắc Vân Thâm lại, suýt chút thì quỳ xuống: "Em trai à, em trai mà chị thương nhất nhất nhất à, em mau giúp chị đi! Có được không, giúp chị đi mà!"
Thì ra là Hoắc Tam Nghiên. Nhìn kiểu tạo hình mới này, đổi tên thành Hoắc Thần Kinh luôn là được rồi đấy.
"Sao thế chị Ba?"