Hứa Hi Ngôn tiếp tục nói: "Giáo sư Tần, tôi đã nghe cuộc nói chuyện lúc nãy của ông và Tổng Giám đốc Hoắc rồi, nếu ông không làm theo lời của anh ta thì người nhà ông sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu ông nghe lời anh ta, làm xong việc thì tương lai Hoắc Cảnh Đường có thể sẽ hậu tạ ông, nhưng anh ta cũng có thể sẽ giết người bịt miệng, ông thấy sao?"
Tần Khôn: "…"
Ông không ngờ Hứa Hi Ngôn đã nghe lén cuộc nói chuyện lúc nãy, lúc này ông không có mặt mũi nào gặp Hứa Hi Ngôn, đừng nói đến việc gặp Hoắc Vân Thâm - người trước giờ luôn tin tưởng mình.
"Giáo sư Tần, cho dù ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, ông vẫn giữ được giới hạn cơ bản của mình. Điều này chứng tỏ ông chưa hề đánh mất lương tâm, Cảnh Hi tôi khâm phục ông. Nếu ông tin tưởng tôi, tôi có thể đảm bảo ông vừa không phải chịu sự giày vò của lương tâm vừa có thể bảo đảm tính mạng của người nhà."
"Cô có cách gì?"