"Ha ha ha ha, tôi chỉ đang nói đùa thôi."
Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này thật sự sắp khiến Hứa Hi Ngôn buồn cười muốn chết rồi.
Rõ ràng anh đã nhìn thấy gì đó nhưng lại xấu hổ không chịu thừa nhận.
Rõ ràng anh đang lo lắng cô bị hở da thịt nhưng vẫn nói khéo như vậy.
Rõ ràng anh là người có tư tưởng bảo thủ muốn chết nhưng luôn giả vờ nghiêm trang.
Hoắc Vân Thâm: "…"
Thật đúng là ngượng quá mà, vừa rồi có phải anh đã phản ứng quá mạnh mẽ không?
Cô muốn mặc cái gì là quyền tự do của cô, sao anh có thể tùy tiện can thiệp vào chứ?
Nếu như cô muốn mặc áo ngực thì cứ mặc đi, cùng lắm thì lần tới đi chơi, anh dẫn thêm nhiều vệ sĩ hơn là được!
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy người đàn ông kia nhịn đến đỏ cả mặt, lại bất giác muốn trêu chọc anh thêm một chút.
Cô nằm nghiêng người trên ghế, một tay chống đầu, nói với Hoắc Vân Thâm: