Bây giờ Sở Vũ Hách đang tức đến choáng váng, đâm vào ngõ cụt nên cứ nhận định là do Hoàng Quốc Cường gây nên. Hắn ta đã tính toán trong lòng, dự định đối phó Hoàng Quốc Cường.
Từ đầu đến cuối, Hứa Tâm Nhu cho rằng cả câu chuyện này không hề đơn giản như vậy. Hơn nữa người có thể thao túng chuyện này, có thể xoay chuyển chiều gió, đảo ngược tình thế trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, chắc hẳn sẽ có bản lĩnh rất lớn.
Sẽ là ai đây?
Trong đầu Hứa Tâm Nhu chợt hiện ra khuôn mặt của Hoắc Vân Thâm, lẽ nào là anh?
Lần trước ở trường quay, anh đã trợ giúp Hứa Hi Ngôn quay cảnh NG, để Hứa Hi Ngôn đến đánh cô ta. Nếu thực sự là Hoắc Vân Thâm, vậy thì nguy to rồi.
"Vũ Hách, anh nói xem có khi nào là Tổng Giám đốc Hoắc không?"
Hứa Tâm Nhu mang tâm trạng hoảng sợ mà hỏi.
"Tổng Giám đốc Hoắc nào?" Sở Vũ Hách hỏi là Hoắc Vân Thâm hay là Hoắc Cảnh Đường.
"Hoắc Vân Thâm."
"Sao có thể chứ?"