Sau khi ra khỏi phòng khám Đông y, tâm trạng Hoắc Vân Thâm mịt mờ vô định.
Trong lòng anh đau khổ nhưng không hề biểu hiện ra mặt, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt coi nhẹ mọi thứ, nhưng lại nhìn rõ thế sự.
Sau khi anh lên xe một lát đã thấy Hứa Hi Ngôn chạy từ phòng khám Đông y ra, trên tay cô còn cầm đủ thứ túi lớn túi nhỏ.
Dịch Tiêu mở cửa xe, giúp cô cất đồ vào bên trong. Hứa Hi Ngôn lên xe, ngồi bên cạnh Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nhìn mấy cái bịch có in chữ "Phòng khám Đông y" trên đó, tò mò hỏi: "Em cầm gì mà nhiều vậy?"
"Anh Hoắc, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ làm bác sĩ điều trị chính cho anh. Anh có thể gọi tôi là bác sĩ Cảnh, đây là chứng chỉ bác sĩ Đông y của tôi."
Hứa Hi Ngôn vừa cười vừa giải thích, đưa chứng chỉ hành nghề cho Hoắc Vân Thâm.
Anh nhìn chứng chỉ hành nghề, vô cùng ngạc nhiên: "Em vừa nói là, em sẽ giúp tôi điều trị sao?"
"Ừ, đúng thế."