Giờ đây khi đối diện với cô, anh không khỏi nảy sinh những suy nghĩ và ý muốn khó có thể khống chế.
Anh sợ sẽ thất thố trước mặt cô, sẽ khiến cô cười chê.
"Nhưng mà chuyện gì?"
Hứa Hi Ngôn đột nhiên chống hai tay, bao phủ lấy anh. Cô dùng đôi mắt đẹp trong suốt như nước suối nhìn anh rồi cố ý trêu chọc anh: "Anh nói xem chỗ nào trên người anh mà tôi chưa nhìn thấy? Với tôi mà anh còn ngại ngùng sao?"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Có phải cô đã cướp đi lời thoại của anh rồi không?
Bị cô ép sát như vậy, phía dưới lại là giường khiến mặt của Hoắc Vân Tâm lại nóng bừng lên, không phải anh sắp phát sốt lại chứ?
"Được rồi, bây giờ anh là bệnh nhân, tôi là bác sĩ. Anh phải nghe lời tôi!"
Hứa Hi Ngôn nở một nụ cười ấm áp rồi tiếp tục lau người giúp anh.
Hứa Hi Ngôn lau một hồi rồi ngại ngùng kêu lên một tiếng. Cô mở to mắt nhìn vào chỗ nào đó đang ngẩng cao, không thể tin nổi: "Anh… Không phải anh… Chỗ đó… không được nữa à?"