Hứa Hi Ngôn thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp được Artemis, đầu cô gần như nóng lên, vội vàng đứng dậy nói với ông nội Hoắc:
"Ngài Hoắc, lúc nãy cô Tiết Nhã Đình độc tấu đàn violon thật sự là tuyệt vời. Tiếng đàn hệt như âm thanh trên thiên giới, khiến người ta vừa nghe xong thì khó có thể quên được."
Tiết Nhã Đình ở trong đám người chợt nghe thấy thiếu niên tóc bạc khen mình kéo đàn violon tốt, trong lòng cảm thấy rất vui mừng và bất ngờ.
Cô ta luôn cảm thấy rất tự tin về kỹ thuật kéo đàn violon của mình. Trong khắp Bái Kinh này, sợ rằng rất khó có thể tìm ra người có kỹ thuật cao hơn cô ta.
Hứa Hi Ngôn tiếp tục nói: "Chắc ngài Hoắc không biết, hôm nay cậu Vân Thâm cũng đã chuẩn bị đàn cho ngài một bài để chúc thọ."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Anh thật sự rất muốn hỏi Hứa Hi Ngôn, cô định làm gì vậy?
Cô đang bán anh sao?
Anh đã thề trước mặt Hoắc Cảnh Đường, vĩnh viễn sẽ không đánh đàn trước mặt ông nội rồi!