"Không ngờ lại là anh! Tôi rất thích nghe các bài hát của anh!"
"Giọng của anh cực kỳ cuốn hút, rất hay!"
"Tôi còn tải album nhạc của anh vềđiện thoại di động nữa!"
"Tôi… Tôi quá kích động rồi, không ngờ anh chính là Nghịch Vân. Đại thần, anh ký tên cho tôi đi?"
Lúc này đây, Hứa Hi Ngôn chính là một cô fan girl não tàn siêu cấp, không quan tâm gìđến hình tượng nữa. Cô quỳ xuống cạnh chân Hoắc Vân Thâm, mặt dày đòi anh ký tên.
Hoắc Vân Thâm: "…"
Đúng là ngạc nhiên thật, không ngờ Hứa Hi Ngôn lại thích nghe nhạc của anh đến thế.
Trong lòng Hoắc Vân Thâm cũng thấy rất kích động, anh bỗng có cảm giác như gặp được người tri âm tri kỷ. Anh kéo cô lên, nói: "Trong phòng làm việc của tôi có album gốc có chữ ký, nếu như em thích, tôi có thể tặng em cả."
"Thật à? Thật vinh hạnh quáđi!"
Hứa Hi Ngôn vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó nịnh nọt đẩy xe lăn cho anh, đẩy anh ra khỏi phòng đàn.