Lúc môi của anh sắp hôn lên thì Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần. Cô ngọ nguậy một chút, nhảy từ trên đùi anh xuống rồi cười nói: "Ngại quá, tôi quên mất. Tôi không đè anh chứ?"
"Không." Hoắc Vân Thâm hồi hộp nhưđang làm chuyện xấu.
"Không có thì tốt!"
Bụng Hứa Hi Ngôn phát ra một loạt tiếng kêu ùng ục ùng ục, cô chỉ chỉ vào nhàăn, nói: "Tôi đói bụng rồi, chắc anh cũng đói rồi nhỉ? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Làm gì còn cơm đâu?
Hoắc Vân Thâm áy náy nói: "Xin lỗi, cơm mà em nấu bị chị Ba ăn hết rồi. Em chờđấy, tôi đi nấu vài món khác."
"Để tôi làm."
"Không sao đâu. Em đã vất vả lắm rồi, để tôi làm cho."
Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn, di chuyển đến phòng bếp. Hứa Hi Ngôn nhìn theo bóng lưng to lớn của anh, không nhịn được đuổi theo, vừa đẩy xe vừa nói: "Chúng ta làm cùng nhau đi!"
"Cũng được."
Sau đó, hai người bận rộn trong phòng bếp, mỗi người làm một việc, đều cực kỳ tập trung.