Có lẽ do Hứa Hi Ngôn không ngừng nói và khóc nên đã kích thích thần kinh của ông cụ. Cuối cùng, trong đôi mắt ngờ nghệch của ông đã có một chút tiêu cự.
Ông đưa bàn tay gầy gò của mình lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.
Hứa Hi Ngôn cảm nhận được phản ứng của ông nội, vui mừng ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên: "Ông nội! Ông nhìn kỹ con xem! Con là Ngôn Ngôn…"
"Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn…" Cuối cùng ông cụ cũng mở miệng. Ông nói không rõ ràng, lẩm bẩm gọi tên cô vài lần, dường nhưđang cố gắng nhớ lại những kýức liên quan đến cô.
Ông cụ há miệng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ lại: "Ngôn Ngôn! Cháu gái của ông!"
"Vâng, vâng!" Hứa Hi Ngôn gật đầu đầy kích động, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
Ông cụ nhận ra cháu gái, biết cháu mình đã về rồi nên rất vui. Ông cúi đầu hỏi cô: "Ngôn Ngôn, con thi cấp ba xong chưa? Kết quả thế nào? Thi vào trường cấp ba nào vậy?"
Haiz… Kýức của ông nội vẫn dừng lại lúc cô học cấp hai.