"Con không biết đâu, trong mấy năm con bỏđi, ông bà nội con, cùng với ba và chị của con đều lo lắng cho con! Mọi người trong nhàđều mong con sớm ngày trở về nhà."
"Vậy sao? Tôi không biết có nhiều người lo lắng cho mình như vậy đó?"
Hứa Hi Ngôn cười lạnh một tiếng, nụ cười này không hề thật lòng.
Lời của Tô Nhụy mà có thể tin thì heo mẹ cũng có thể trèo cây được. Đừng tưởng Hứa Hi Ngôn không biết, Tô Nhụy chính là người mong cô không bao giờ trở về nhà họ Hứa nhất, người tiếp theo chính là Hứa Tâm Nhu.
Hai mẹ con nhà này nằm mơ cũng muốn giết chết côđể có thể danh chính ngôn thuận thao túng nhà họ Hứa.
"Đúng vậy, mọi người đều rất nhớ con."
Tô Nhụy đánh giá Hứa Hi Ngôn một lượt từ trên xuống dưới. Bà ta phát hiện khí chất của côđã thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài cũng trở nên xinh đẹp hơn gấp nhiều lần.
Trong lòng bà ta thầm giễu cợt, năm năm qua côăn cái gì mà ngày càng trở nên xinh đẹp như vậy?