Hoắc Vân Thâm vốn ngủ không sâu. Khi cảm giác được bên cạnh mình đột nhiên hơi trũng xuống, anh mở mắt ra, quay đầu qua nhìn. Nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng người nằm nghiêng bên cạnh.
Là Hứa Hi Ngôn ư?
Sao mà… cô lại đến phòng của anh chứ?
Bất kể là vì nguyên nhân gì, giờ phút này Hoắc Vân Thâm kích động đến nỗi tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, đè nén sự kích động trong lòng.
Anh muốn quay người qua đểđối diện với bóng lưng của cô, thế là anh phải dùng hết sức lực, cuối cùng mới dịch chân qua được.
Sau khi quay người thành công, bóng lưng bé nhỏ của cô gái như khảm vào trong lòng của anh.
Hoắc Vân Thâm vô cùng trân trọng cơ hội ở chung hiếm có này, nhẹ nhàng giúp côđắp chăn, sau đó không làm gì thêm nữa. Thậm chí, cả hơi thở của anh cũng trở nên rất nhẹ nhàng cẩn thận vì sợ sẽ làm cô thức giấc.