"Hôm đó em bảo em muốn tìm đối tượng mà, chịđã nói với ba mẹ, chị Cả với chị Hai rồi. Bọn họđều ủng hộý tưởng này của em, chắc là bây giờđã bắt đầu sắp xếp giúp em rồi đấy. Đến lúc đó nếu như có ai thích hợp thì sẽ thông báo cho em đi xem…"
Anh nói muốn tìm đối tượng lúc nào cơ?
"Em không cần đâu!"
Không đợi côấy kịp nói ra chữ"mắt", Hoắc Vân Thâm đã nóng nảy đẩy chị mình ra khỏi cửa, sau đóđóng ầm cửa lại rồi thở ra một hơi thật dài.
Mấy người thân trong nhà, ai ai cũng rất biết giày vò anh, muốn yên tĩnh mấy ngày mà cũng khó.
Sau khi tiễn Hoắc Tam Nghiên đi xong, Hoắc Vân Thâm gọi điện thoại cho Hứa Hi Ngôn, bảo cô ra ngoài.
Hứa Hi Ngôn đi vào phòng khách, nhìn khắp xung quanh, hỏi: "Chị Ba của anh đãđi rồi à?"
"Ừ." Hàng lông mày anh tuấn của Hoắc Vân Thâm hơi nhíu lại, đại khái là phiền muộn vì Hoắc Tam Nghiên.
"Chị Ba của anh nhiệt tình thật, chịấy rất tốt với anh."