Hứa Hi Ngôn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao phòng thay đồ của Hoắc Vân Thâm lại bừa bộn. Thường ngày không có ai chăm sóc, anh lại đi đứng không tiện lắm, sống một mình mà có thể giữ phòng ốc như bây giờđã là rất giỏi rồi.
Cô chọn một cái áo thun trắng cổ chữ V từ trong đống lộn xộn đó, đưa cho anh xem: "Mặc cái này được không?"
"Được." Hoắc Vân Thâm gật đầu, chỉ cần làđồ cô tìm thì cho dù là tấm vải rách anh cũng sẽ mặc.
"Cởi áo ướt ra đi! Thay chiếc này vào này."
Hứa Hi Ngôn nhìn anh chằm chằm, đợi anh cởi quần áo.
"Cởi ởđây hả?"
Đột nhiên Hoắc Vân Thâm cảm thấy hơi ngại, nhất là bây giờđang ở trước mặt cô, cởi quần áo cũng được hả?
"Anh cứ cởi làđược, cũng đâu phải lần đầu đâu."
Hứa Hi Ngôn cảm thấy có cởi áo trước mặt cô cũng đâu có sao, dù gì có chỗ nào trên người anh mà cô chưa thấy chứ?
Cũng đâu phải lần đầu?
Câu này nghe rất mờám.