Cố Cẩm Tú đổi sang gương mặt tươi cười, dịu dàng gọi: "Nam."
Cô ta bước lên phía trước, khe khẽ nép vào lòng anh.
Nhiệt độ cơ thể của Vệ Lăng Nam hơi thấp hơn người bình thường nhưng lồng ngực rắn chắc của anh lại làm người ta cảm thấy rất đáng tin cậy. Cố Cẩm Tú lẳng lặng dựa vào, cô ta nghe thấy anh hỏi: "Em đi gặp Hạ Anh Lạc à?"
Cơ thể Cố Cẩm Tú hơi cứng đờ, dường như bị người ta bắt quả tang khi làm chuyện xấu xa. Nhưng chỉ giây lát cô ta đã tiếp lời của anh: "Đúng vậy, làm sao mà anh biết được? Là những nhân viên nghiên cứu kia nói cho anh à? Em chỉ là đi xem cô ta tỉnh chưa, không có mục đích gì khác, bọn họ thật nhiều chuyện."
"Trên người của em có mùi hương của cô ấy." Vệ Lăng Nam nói.
Nào có cần nhân viên nghiên cứu nhân viên nói cho anh biết? Anh quen thuộc với hơi thở của Hạ Anh Lạc như vậy, khi Cố Cẩm Tú vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra là anh đã nhận ra ngay lập tức.