Đồ vô dụng.
Ba chữ này tựa như tảng đá khổng lồ đè nặng trong lòng anh.
Vệ Lăng Nam một tay che miệng vết thương, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả móng vuốt sắc bén của anh. Anh khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nữ vương ngồi tít trên ngôi vàng, đau đớn nói không thành lời.
Đôi mắt của A Lạc lạnh lẽo: "Mang theo rác rưởi của anh mà cút đi!"
Mặt đất màu tím thẫm nứt ra, vô số các chiến sĩ im lặng không một tiếng động, không một ai đứng ra nói giúp anh dù chỉ một câu. Vệ Lăng Nam hiểu, sự nhục nhã này là do anh tự tìm! Anh thống lĩnh đại quân xuất chinh đến hành tinh xa xôi chưa hề biết đến, là vì muốn mang đá năng lượng có tác dụng và các loại vật tư hiếm có về cho người trong tộc. Nhưng anh thì sao? Anh lãng phí một chút tải trọng để mang sợi dây chuyền lấp lánh này về, anh cho rằng cô sẽ tha thứ cho mình, hoặc là kỳ vọng một cách xa vời rằng kì tích xuất hiện có thể nhận được sự tha thứ của cô, nhưng kì tích lại không hề xuất hiện.