Sao anh ta có thể sánh ngang với bác được?
Ảo giác... Nhất định là ảo giác.
Hạ Anh Lạc gắng gượng giữ cho bản thân bình tĩnh ngẩng đầu lên, vững vàng nghênh đón ánh mắt của anh ta.
Đôi môi mỏng đẹp của người đàn ông trẻ tuổi hơi nhếch lên, dường như đã biến thành một nụ cười, hình ảnh đó ở trong vào cô lại càng có vẻ lạnh lùng khó lường. Anh ta hơi đảo mắt nhìn về phía Triệu Dực Hiên ở bên cạnh: "Tôi đánh với anh."
Giọng nói lạnh lẽo cuốn hút khiến Triệu Dực Hiên bất giác nuốt nước bọt.
Trên người đàn ông này có cảm giác kinh khủng khiến người ta tê cả da đầu, không chỉ một mình Hạ Anh Lạc cảm thấy như vậy.
Triệu Dực Hiên không dám từ chối anh ta, lắp ba lắp bắp nói: "Được… được."