Lý Băng Mạn tức đến phát khóc, người phụ nữ ngây thơ ngu ngốc này luôn làm mình phải chịu bao nhiêu là cười nhạo? Còn cô ta thì lại không được phép, chỉ có một điều duy nhất trong số những nguyên tắc giao tiếp là dùng được ở trước mặt Hạ Lăng.
Không thể nhịn được nữa, thì cũng phải nhịn.
Đó là người mà cô không thể động vào.
Thế nhưng, oán hận đã chất chứa nhiều năm như vậy, Lý Băng Mạn đã sớm hận đến thấu da thấu thịt, cho nên lúc trước khi nhận ra Hạ Lăng bị "thất sủng", cô ta mới tạm thời không kiềm được mà hả hê phát tán rất nhiều lời đồn.
Bây giờ bị Hạ Lăng trả đũa, cô ta mang lòng đầy sợ hãi và hối hận, khóc càng thảm thương: "Tiểu Lăng, tôi thật sự không có tung tin đồn thất thiệt về cô, xin cô tin tôi..."
Hạ Lăng không muốn để ý đến cô ta, tâm trạng gần đây của cô không được tốt, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.