Trên hành lang trở nên yên tĩnh.
Hai người lặng im một hồi, rồi bà cụ ngồi ở bên cạnh phá vỡ sự trầm lặng: "Cậu chủ này, cậu giúp Tiểu Lăng đi? Cô gái một thân một mình chẳng dễ dàng gì, con đường sau này vẫn còn dài."
Hạ Lăng cảm kích liếc nhìn bà cụ.
Lệ Lôi liền nói: "Cháu chắc chắn sẽ giúp! Tiểu Lăng, lời mời lần trước vẫn còn có hiệu lực. Cô tới Thiên Nghệ, tất cả đãi ngộ chỉ có tốt hơn so với Đế Hoàng."
Hạ Lăng lại có phần do dự, ngẫm nghĩ rồi hạ giọng nói: "Tôi không muốn gây phiền toái cho anh. Anh đã nghe nói chuyện của Vương Tịnh Uyển chưa? Bùi... Hắn cho rằng là tôi làm, nhà họ Vương cũng đang tìm tôi."
Lệ Lôi hơi kinh ngạc: "Mấy hôm trước Bùi Tử Hành có tới tìm tôi, chính là vì điều tra chuyện này. Nhưng tôi đã nói với anh ta rằng không thể nào là cô được. Sao vậy, anh ta vẫn nghi ngờ cô sao?"
Hạ Lăng ngẩn người trong chốc lát: "Hắn tới tìm anh?"