Cô cố hết sức giơ tay lên để nắm chặt tay Hạ Vũ: "Chị… không sao..."
Giọng nói khàn khàn cứ như từng bị lửa thiêu đốt.
"Chị, chị đừng tiếp tục ngoan cố nữa, giết người thì thừa nhận đi! Anh Tử Hành đánh chị chỉ là do tức giận, chỉ cần chị thừa nhận giết người thì sẽ không có chuyện gì!" Hạ Vũ càng khóc nức nở hơn. Những giọt nước mắt của cô ta cứ nối đuôi nhau chảy xuống, lạnh lẽo rơi lên tay Hạ Lăng.
Hạ Lăng đột nhiên cảm thấy em gái cách mình thật xa, tại sao cả cô ấy cũng tin cô đã giết người? Cô khó nhọc nói với Hạ Vũ: "Chị không giết người, Tiểu Vũ, em hãy tin chị."
Nhưng Hạ Vũ lại khóc lóc nói: "Chị, em biết chị sợ, giết người phải đền mạng. Nhưng chúng ta là chị em mà, ở trước mặt em, chị không cần giả bộ, chị thừa nhận đi! Chỉ có thừa nhận thì em và anh Tử Hành mới có thể nghĩ cách bảo đảm cho chị được! Chị ơi!"
Từng tiếng nói tưởng như quan tâm nhưng lại như kim châm đâm vào trái tim Hạ Lăng.